top of page

Cuộc sống tươi đẹp không phải vì nó luôn tươi đẹp. Nhưng hầu hết mọi lúc, ta vì những phần tươi đẹp nhất mà sống một cuộc đời xinh xắn. Bức tranh này, tôi vẽ lại một trạng thái xinh xắn như vậy.



Khi còn trẻ, tôi không bao giờ quay đầu lại. Giờ đây, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi đã cố gắng hết sức. Hiện tại với tôi lấp lánh như những bụi vàng trong nắng, mà mỗi hạt bụi đều có thời khắc của nó. Phần lớn thời gian tâm trí tôi luôn bật, nó khiến mọi chuyện khó "tắt" hơn. Khi đã hết mình với hiện tại, trạng thái tắt cũng không cần thiết nữa. Những gì đã qua chỉ đơn giản là đã qua, êm dịu.


Bức tranh được vẽ trong một sớm mai ở studio Nam Trung Yên, bên một bình cúc xanh. Vẫn như thế, hoa chỉ là một cách để trạng thái cảm xúc vương lại và hiện hình. Cảm xúc nơi bức tranh này là một trạng thái tình yêu vương lại dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng tràn ngập khắp không gian.


"Sớm nay tôi gài thêm những sắc cam và vàng ấm cho bức tranh của mình." _23/10/2023






Đó là một bình thược dược những ngày giáp tết. Tôi đã bắt đầu bằng con mắt tả thực, nơi tôi chỉ vẽ đơn thuần những bông hoa tĩnh vật. Sau đó hiện thực dần biến đổi, có vẻ như những bông hoa không phải điều khiến tôi đã vui đến vậy. Chính là cái tết ấy, cái không khí phố phường lúc ấy với thật nhiều bộn bề nhưng cũng đầy yêu thương, ấm cúng. Những ngày tết có một dư vị lung linh của gia đình, hay bất kỳ nơi nào ta gọi là "nhà". Và cuối cùng những bông hoa thực tế hầu như biến mất, chỉ còn thấp thoáng trong tranh. Chỉ còn rõ ràng hiện lên điều tôi muốn lưu lại là năng lượng của một ngày tết đầy yêu thương.


Quá trình biến đổi của bức tranh từ trái qua phải. Tranh được vẽ tại một ngôi nhà cổ trên phố Hàng Bông.















Keira là tác giả của bức tranh này. Em bước đến Taki, mỗi cuối tuần, cùng các học viên trong lớp - ai nấy không buồn gặng hỏi nhiều về bài tiếp theo sẽ vẽ gì. Dù chúng tôi có thông báo bài tiếp theo như thế nào, những học viên ở Taki cũng không quá thắc mắc. Keira cũng như mọi người, chỉ cun cút đi học đều đặn, đi sớm về rất muộn, không buồn ăn trưa lắm dù tất cả có khi đều vừa vẽ vừa bàn ăn gì nhưng ai nấy đều không hề có ý định đứng lên. Các trợ giảng quá giờ dạy vẫn hí húi quay clip chill chill, đứng bắt chân cũng bàn xem ăn gì nhưng cũng vẫn mãi chưa thấy về. Điều này thực sự khiến chủ xưởng thắc mắc. Hóa ra, mỗi một buổi học là một bước chúng tôi cùng các học viên thân yêu bước chân lên một chuyến ngao du. Tất cả chúng tôi đều say sưa với những hành trình ấy, mất hút vào những sắc màu, sự cân đối, về không gian, và những cảm xúc ẩn hiện, thấp thoáng cùng tiếng nhạc, và những gam màu xanh ngắt qua những ô cửa sổ khắp xưởng.

Keira có một không gian riêng của em, một mật mã chỉ em nắm rõ: dịu dàng, trong trẻo, và lan tỏa ra khỏi khung hình một cách nhẹ nhàng, lấp lánh.

Em học còn chưa hết khóa 8 buổi đầu tiên, tâm thế ung dung như chúng bạn cùng lớp, ai nấy cũng mang một vẻ ung dung nhưng lên tay như thần.

Có lẽ Taki được nhiều vị thần độ, trong đó có vị thần Vô Tri, bạn phát những bình an trong trẻo nhẹ nhàng....

À, đặt tên cho tranh thôi Keira nhỉ.


Chúng tôi hoàn toàn không biết đằng sau bức tranh hoàn thiện thật đẹp đó là một bài thơ, một mảnh ký ức. Mãi sau buổi học, Keira mới viết: "Dải hoa thuỷ tiên lung linh chỉ xuất hiện vào mùa xuân dọc con đường từ cổng University of Birmingham về khu phố sinh viên Selly Oak. Lần nào đi qua cũng chỉ ngẩn ngơ đứng nhìn. Thẩn thơ hơn sẽ tiến tới thật gần, sượt tay qua những cánh hoa mềm đung đưa trong gió xuân mát rượi. Say xỉn hơn sẽ nằng nặc đòi bạn chạy qua con đường ấy lúc trời tờ mờ sáng, ngắt vội mấy bông cắm vừa chiếc lọ cafe ở nhà đang uống dở..."

Hôm ấy là bài học mang tên Những chấm điểm nhảy nhót/ Dancing with the Dots. Những chấm điểm chỉ là một trò chơi màu sắc, qua đó định hướng các học viên tập trung vào bố cục từ các điểm và chấm màu để tạo thành một bức tranh mang ấn tượng về một cánh đồng hoa. Mỗi học viên lựa chọn một cánh đồng hoa của riêng mình với những màu sắc khác nhau. Chúng tôi luôn tìm cách thiết kế những bài học sao cho học viên của mình có nhiều khoảng tưởng tượng và thể nghiệm cũng như thể hiện bản thân theo cách riêng, không hề giống nhau. Và chúng tôi học được từ nhau cũng rất nhiều. Từ cả về sáng tạo, đến những câu hài hước, những cách chill rất riêng, và điệu cười cũng vậy. Ai ngờ, chúng tôi còn học được thêm cả những vần thơ. Keira gửi các bạn một đoạn thơ, tôi nhớ nhất một câu như thế này: "...Ten thousand saw I at a glance, Tossing their heads in sprightly dance..."

Đó chẳng phải chính là bức tranh của em đấy sao! Bức tranh của em là một bài thơ bằng sắc màu và nhịp điệu nhảy nhót của những chấm điểm, nét cọ. "...Ten thousand saw I at a glance, Tossing their heads in sprightly dance..."

Blog: Blog
bottom of page