Takihana - Góc xưởng nhỏ gói đầy bình yên!
“Hãy cứ nghe nhạc và vẽ điều em muốn thôi” - Hiệu trưởng said
Thế là trên nền màu cam rực nắng, mình vô thức đặt tay xoay tròn khi nghe câu “Fly me to the moon and let me play among the stars” Dù chẳng biết là trăng hay trời, nhưng cái sự rực rỡ này thật khiến toy tự nhìn thấu tâm can Bật list nhạc Lofi, cứ tưởng tượng một màu tím hồng bông xốp mà chớp mắt màu cam rực đã chiếm trọn khung hình. Thôi thì “Cảm xúc đã mất công len lỏi chả lý gì mình lại không để nó dẫn lối. Ví như nhỡ có “falling in love” với sai người thì cũng đừng ngại mà tiếp tục rực rỡ như những gì mà mình vốn có!”
Có lẽ đây là điều mà sẽ rất ít nơi có thể “dạy” mình, cũng là điều mình tâm đắc nhất ở Takihana của “hiệu trưởng” Tran Kim Hanh
Mình vẫn nhớ, ngày đầu mình đến xưởng, nắng ấm bung qua khung cửa sổ, tiếng phố phường, tiếng gió, tiếng con Lan gắt gỏng đón khách và một list nhạc nhẹ tênh mà mình chẳng nhớ tên. Còn tiếng khúc khích cười của cô Lê cô Phanh, hình như cô Quỳnh lơ thơ cũng phát thành âm thanh gì đó, tụi trẻ con thì trườn dài lười biếng còn cô Hạnh thì tất bật chạy qua chạy lại nói nói cười cười, mọi thứ tách biệt nhưng lại cứ thế hoà vào nhau nhẹ nhàng và tự nhiên.
Thế là cũng khá lâu rồi, chuyển từ Phan Đình Phùng qua Hàng Bông, mình vẫn cứ là bị cuốn vào cái sự nhẹ tênh nhiều màu sắc nhiều âm thanh ấy. Lớp vẽ cứ trải hết những buồn phiền, sự cọc cằn, hằn học của mình lên màu sắc, ấy vậy mà mọi người nói bức nào của mình nhìn màu cũng dễ chịu. Không nhẹ nhàng thì cũng tươi rói, toe toét và mua vui y như mình lúc cười =)))) Có lẽ là mình cũng không hằn học với cuộc đời như mình tưởng :))
Đúng là mình chẳng nghĩ mình có thể vẽ, cho đến khi “lạc” vào Taki. Dù đến bây giờ mình cũng vẫn chưa tin mình có thể vẽ nhưng mà Taki lại truyền rất nhiều cảm hứng cho mình trong mớ bòng bong của cuộc sống nhiều màu.
Nơi cho mình biết chẳng có gì là xấu vì ngay trong những khoảng màu xám xịt sẽ vẫn có những vẻ đẹp riêng. Nơi dạy mình blend những mảng màu riêng biệt trở nên tự nhiên và đan xen chân thật vì có lẽ chẳng có sự khác biệt nào không thể dung hoà. Nơi dạy mình nheo mắt ngắm nhìn xung quanh để thấy sắc vàng trong những lùm cây và đôi khi thấy cả sắc lạnh trong những tia nắng sớm. Nơi trải dài “cái tôi” của mình trên giấy để thấy dù những ngày tâm trạng tệ nhất thì điều tệ đấy vẫn mang những nét đẹp rất riêng Nơi “bác hiệu trưởng” sẽ luôn tấm tắc khen “Cháu bác vẽ đẹp đếi” dù tấm tranh mới đang chỉ nguệch ngoạc =)))) Mà nếu lỡ có nheo mắt chất vấn “Bác thấy đẹp ở đâu” thì yên tâm rằng “bác hiệu trưởng” sẽ sửa lại kính, tay bắt ra sau lưng và thao thao bất tuyệt cho bạn biết tranh bạn đẹp “không nói nhìu và đừn có mà cãi” =))))
Với mình thì Taki chưa bao giờ chỉ là xưởng dạy vẽ, cái bầu không khí “nhẹ tênh” mỗi cuối tuần mình hít hà mới là điều vẽ lên Taki ở trong mình. Ai đến Taki cũng cười, mắt hệt hai hàng chỉ dài cong vúttt, hiệu trưởng gọi đó là “tướng Taki”
Mình mong là sau này sẽ có một buổi sáng cuối tuần thế này: “Mình dắt tay con gái, tay bế bé Cồn, nắng ngập khung cửa xưởng vẽ, hai mẹ con cùng gia đình bác Hiệu trưởng cô Le, cô Phanh ngắm nghía phố phường, cafe cụng ly với sữa tươi. Góc xưởng con Lan và con Cồn đọ mắt xem đứa nào gan hơn, Milo khép nép đứng góc đợi trận chiến bắt đầu để cổ vũ, Bơ trốn trong gầm bàn thỉnh thoảng méo mèo ra cái điều hỏi “Mấy đứa đánh nhau xong chưa đấy chị Phanh”. Và rồi chúng mình sẽ cùng nhau trải dài những cảm xúc bằng màu sắc và tiếng cười giòn tan hoà vào với nắng.” (À đấy là trong trường hợp mình lấy đượt chồng …. ahihi =))))) )
Nhân cái dịp đang hơi mỏng manh íu đuối nhạy cảm với cuộc đời toy xin phép chỉ tâm sự rấc ngắn vậy thui. Các bác đọc đến đây có thể thử dạo chơi cùng màu sắc dzới chún toy. Những ng đọc hết sẽ là những người thứng đáng để chún toy chia sẻ.
Thin châng thành cạm ơn
P.T.Y
Comments